Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008

Một Nửa


chiều thu nhạt, mắt em vào thắp nắng
rọi cô đơn gieo hạt ấm phù sa
trong nỗi đợi hoài hoài nín lặng
nửa chồi xuân thiếp ngủ dưới hiên nhà

nắng thu nhạt, mùa xưa chừng lạnh
vẫn bềnh bồng trôi giạt bóng thời gian
môi em nở đủ hương hoa ngàn cánh
theo vòng tay vẫy sóng lên ngàn

chỉ một nửa thôi làm thu hờ hững
rủ rê nhau vùng cát bụi sông hồ
cho mê thiếp bồi hồi đá dựng
mắt môi nào cứ ngỡ đã hong khô

chỉ một nửa đủ chồi xuân thức giấc
hạt tương tư ngơ ngác lên mầm
lá thôi rụng dấu vàng lạnh ngắt
đẩy hương đời qua ngõ ước trăm năm

mạc phương đình

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

Thơ Dại


ta, bóng nước trôi chiều đã nhạt
em, thời gian trải xuống mênh mông
như ngọn gió ngân dài điệu hát
bao thương yêu một cõi vô cùng

về thấy biển hoang mang ngọn sóng
ta tìm em cát lở chập chùng
nhìn qua nắng khát ngày tâm vọng
thôi cũng đành thêu dệt thủy chung

về thấy gió thì thầm mỏi mệt
chuyện nhân gian rơi rụng sau lưng
em hoang tưởng mở vùng trăng chết
ta lang thang trăm núi ngàn rừng

hai hay một con đường lầm lũi
hỏi ai đây cho trọn cuộc tình?
về bỗng thấy ngày dài bóng tối
trôi theo ngàn thơ dại lênh đênh.

mạc phương đình

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2008

Nhịp Tàu Qua


tàu gõ nhịp qua dòng nước lũ
vàng mênh mông cuồn cuộn phù sa
hàng cây cúi xuống trong cam chịu
nước ngẫng trồi lên những mái nhà

gió đẩy màn mưa qua lũng thấp
chân trời mờ mịt dấu đường qua
tàu đi từng nhịp trong mưa bão
dốc lũ bờ nghiêng nước vỡ òa

theo dãi trường sơn mưa trút xuống
quê nghèo lặn ngộp giữa phong ba
tàu đi như ngõ đời vô định
đau đớn lòng nhau nỗi ruột rà

nước mắt còn đâu cho khốn khó
gập ghềnh chia xẻ với phương xa
hỏi ai giầu có quên nhìn lại
say giữa giầu sang những lụa là

tàu gõ vào tim người mấy nhịp
bao giờ nhân nghĩa mới thăng hoa.

mạc phương đình

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

May Ra. .

  

em như chiếc lá đùa theo gió
ta hứng bàn tay, bắt được đâu
chiếc lá cứ đùa như tuổi nhỏ
ngày mai gió đuổi lá qua cầu

em cõng vầng trăng đi mất tiêu
vầng trăng làm chứng chuyện tình yêu
bây giờ em ngó như người lạ
con mắt mù câm giữa buổi chiều

ta về gom hết ngày đông lại
đốt lấy tàn tro gởi tặng em
em mở thư rồi lòng bỗng dại
may ra ta ngủ được tròn đêm !

mạc phương đình

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2008

Về Với Ngày Xưa


về qua Thượng Tứ trời hanh nắng
ngọn gió Hương Giang thoảng lại rồi
người đứng ngập ngừng bên ngõ cũ
chạnh lòng viễn khách thuở xa xôi

từ những con đường hoa nhãn bay
mùa xuân bỡ ngỡ chút thơ ngây
dáng ai khép nép khoe tà áo
một thoáng sầu tư đôi mắt cay

nhắc nhở người xa bao kỷ niệm
ngọt ngào như nắng tuổi mơ xanh
đò xưa không hẹn cùng mây nước
sóng cũ ngày thơ gợn chút tình

còn mưa Gia Hội nắng Kim Long
mái tóc thề ai nhuộm nỗi buồn
áo trắng Trường Tiền cơn gió nổi
bềnh bồng Thiên Mụ vẳng hồi chuông

đêm phố Hàng Ðường đèn ngọn nhỏ
mái chèo khua nhẹ giữa bâng khuâng
phía sau nỗi nhớ vừa lên tiếng
ngày tháng mù sương qua dấu chân..

mạc phương đình


Đêm Chia Tay




không gì buồn hơn đêm chia tay
cốc rượu cùng chia chút đắng cay
muốn nói những diều chưa kịp nói
nhìn nhau giọt lệ nào vơi đầy
nhìn nhau cứ như là ly biệt
khóe mắt ngọt ngào như rượu say
người tiễn người đi, người ở lại
trong lòng là góc biển chân mây
ngỡ như một bước rồi xa cách
gió lạnh theo về rung lá bay
lạc nẻo đèn soi mềm gót nhỏ
cô đơn vùi lại một phương này
chong khuya kỷ niệm vàng đôi bóng
lặng nét sầu tư trong mắt ai
tay vẫn còn nhau trong giá rét
ngẩn ngơ chùng xuống nỗi quan hoài.

không gì buồn hơn đêm chia tay
mời người cùng cạn một ly này
mời người cạn nốt ly rượu cuối
mắt lệ nhòe... tưởng đêm mưa bay.

mạc phương đình

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2008

Thao Thức


nhắm mắt nhưng chẳng ngủ
nằm nghe đêm thở dài
chiếc đồng hồ cần mẫn
gõ từng nhịp khoan thai

trong đầu niềm tĩnh lặng
ru từng sợi tóc mai
mong manh như dĩ vãng
mang theo niềm quan hoài

chút khuya sâu giọt nến
tưởng buồn như tàn phai
thời gian vùi kỷ niệm
con đường nào lá bay

con đò nào tách bến
ngỡ ngàng đôi bàn tay
hương nồng cành hoa cũ
trong tim vẫn lan đầy

theo nỗi sầu êm ả
choáng trong hồn thơ ngây
long lanh từng sợi nhớ
đan kín những vòng quay

người đi không giã biệt
dấu chân mờ tháng ngày
nhắm mắt mà không ngủ
đêm nghe đêm thở dàị

mạc phương đình

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008

Nỗi Lòng Xa Xứ


đêm qua trời lạnh, buồn không ngủ
nằm nhớ quê hương, nhớ bạn bè
mới đó mười năm như chớp mắt
mái đầu còn mặn chút hương quê
Trường Giang sóng vỗ đau bờ cát
Núi Chúa, Dùi Chiêng dựng ngõ về
mây trắng Sơn Chà che mất lối
Ngũ Hành chuông vọng khuất sơn khê
kẻ đi lòng thẹn cùng sông núi
người ở buồn trông cảnh não nề
xin hiểu dùm cho người viễn xứ
lòng xưa quay quắt gió sương che
nước sông chẳng rửa xong thù hận
giọt lệ càng đau chuyện ước thề
không nhắc nhưng lòng sao nhớ quá
những con đường đất những bờ tre
nương khoai rẫy bắp, mùi hương lúa
trường học làng xưa, phượng đỏ hè
mưa giục đông về giăng nước bạc
quê nghèo chìm đắm cảnh lê thê
những hình ảnh đó sao quên được
đất Quảng trong tim vẫn bộn bề

xin hẹn cùng nhau ngày trở lại
đẩy thuyền ra khỏi bến sông mê.

mạc phương đình

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2008

Gửi Nàng Thơ

mở trang web đọc những vần dịu ngọt
của Nàng Thơ mới mẻ, vốn chưa quen
thơ rất trẻ, mang dòng thu lãng đãng
bóng mây xa như đọng lại bên thềm

nỗi thương nhớ pha chút sầu cô quạnh
gợi nỗi buồn xao xuyến thoáng qua tim
người phương cũ gọi lời tình xa vắng
tưởng như nghe câu nũng nịu êm đềm

hoa có nở phía bên trời quên lãng
cho dòng thơ vẫy gọi đến mông mênh
bao kỷ niệm ru tháng ngày diệu vợi
gót chân nào gieo từng nhịp buồn tênh

chút thoi thóp chiều mặt trời cuối bãi
rọi về đâu soi lối khách đa tình
con chim nhỏ ngắm thời gian vẫy cánh
nhỏ giọt sầu đau chớp mắt nguyên trinh.

xin chia xẻ cùng em, niềm thao thức
những xôn xao khua động nhịp tim mình

mạc phương đình




Thứ Ba, 4 tháng 3, 2008

Hình Bóng Xưa


em bước nhỏ ngọt ngào trăng mười sáu
dấu xuân xanh trong nhịp gót sen hồng
nơi bờ giậu, hoa cuối mùa nghiêng xuống
con sáo ngừng giọng hót ở bên sông

gió âu yếm dịu vờn trên mái tóc
rung làn mây óng ả tuổi nhung tơ
đôi mắt biếc mềm như hơi thở nhẹ
và bâng khuâng như một nỗi mong chờ

ôm chiếc cặp, tương lai em dấu kín
ngẩng trông lên hoa phượng nở trên đầu
nắng mùa hè xoa chút hồng đôi má
khóe môi chờ dịu ngọt với ngàn câu

ta bắt gặp ngày xưa nơi vóc dáng
em thơ ngây nhịp guốc trước sân trường
bao kỷ niệm của một thời áo trắng
vẫn đậm đà bao nỗi nhớ, niềm thương,

xin được giữ chút hồn nhiên thơ dại
để mang theo trên những nẻo đường đời
hoa vẫn nở dẫu tháng ngày khó nhọc
lòng vẫn vui cùng sương gió em ơi.

mạc phương đình









Thứ Năm, 28 tháng 2, 2008

Khó Hiểu

có những lúc em dịu dàng như gió
về mơn man trên sợi tóc hoàng hôn
thở hơi nhẹ lên mùa xuân hoa cỏ
đẩy niềm vui len lén bước trong hồn

có những lúc em ngọt ngào như nắng
gọi bình minh thức giấc vỡ trăng đầy
đêm lặng lẽ trốn sau tà áo trắng
mùa thu về chấp chới nắng vàng bay

có những lúc em lạnh lùng như sóng
êm như ru bất chợt thoáng lao xao
như tia chớp giận hờn sôi nóng bỏng
không gian như đầy nước mắt tuôn trào

có những lúc em rộng lòng như biển
đem yêu thương dàn trải với tha nhân
chia khốn khổ mang nổi đau lên tiếng
dấu hương hoa thơm ngát cả tình xuân

có những lúc em hẹp hòi ích kỷ
những lời thơ yêu người viết cho mình
bởi hồ nghi nhìn đâu em cũng nghĩ
tâm sự này không chia sớt riêng em

như trời nắng chợt mưa rồi bão tố
em đổi thay đâu biết để đề phòng
xin em hiểu dẫu trần gian sướng khổ
đường mai về mọi thứ cũng tay không

mạc phương đình

Trăng Khép


em có thấy một vầng trăng đã khép
nụ hôn đầu chợt bỡ ngỡ dừng chân
thuyền mang gió về treo bên ngõ hẹp
để mênh mông oà vỡ một lần

vầng trăng khép giấu đời em mười tám
cánh thơ ngây bay bổng níu thời gian
dòng nước cuốn mượn sông về trú tạm
còn không em, một ngõ ăn năn !

mưa vẫn ngủ phía đêm dài tội lỗi
thì buồn chi mây nước cũng giang hồ
trăng đã khép ru mình trong bóng tối
dẫu trăm năm, cầm bằng hư vô...
mạc phương đình

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Buồn Vui Thêm

vui một chút hay buồn thêm một chút
mới biết đời là những chênh vênh
em đi ngõ vắng trời heo hút
còn lại ai đâu để dỗ dành

dẫu say không đủ làm khuây được
có thể còn vui lúc ngủ quên
có thể đau thêm từ vết xước
cứ khoét sâu dần trong trái tim

từ trong xa vắng nghe tê tái
nào những ngọt ngào bỗng lạnh tanh
còn đó nỗi buồn em bỏ lại
rồi như chiếc bóng cứ lanh quanh

tưởng vui một chút, mà quay quắt
cứ ngó lên tường để thấy em
dại ngó làm chi cho ruột thắt
nụ cười thôi đành là bóng đêm

muốn buồn một chút mà không được
bước tới chân va những gập ghềnh
vui thêm một chút mà không được
ngoi dưới vũng đời ráng bước lên

mạc phương đình

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

Lời Ru Buổi Sớm

buổi mai với những sương mù
như em bên ấy buồn thu vào chiều
cà phê nguội giữa tịch liêu
gối chăn còn đợi ít nhiều xót xa

một mình sao bỗng can qua
trách câu thơ cũ để nhoà mắt ai
em nghe gió gọi hiên ngoài
ta nghe rất nhẹ tiếc hoài mù sương

giấu đời một sợi tơ vương
để mai thao thức giữa đường hoàng hôn
thắp lên câu hẹn vô ngôn
thì thôi cũng đủ cho hồn ngủ yên

cách ngăn rụng giữa trăm miền
phù du nỗi nhớ về nghiêng bóng mình
ngày đêm đẩy thác qua ghềnh
không trôi xoá nổi chút tình xa xăm

buổi mai sương phủ bóng thầm
chúc em giấc ngủ trăm năm giữa đời
mẹ ru em giữa quai nôi
ta ru em những bồi hồi nhớ nhung.
mạc phương đình

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2008

Bâng Khuâng

buổi chiều đang nghiêng xuống
chạy dài theo dòng sông
đường chân trời xa lắc
chim bay vào vô cùng
chút ráng trời vàng quạch
trãi lên chiều mênh mông
mịt mờ sau dãy núi
màu xanh của chiều rừng
phía sau vùng kỷ niệm
tiếng chuông vào hư không

buổi chiều nghiêng xuống thấp
gịot nắng vữa tan rồi
sương mù vừa thức dậy
tràn lên vùng mây trôi
mây mù qua nỗi nhớ
che khuất màu chia phôi
phía sau vùng kỷ niệm
mang mang sầu khôn nguôi

một mình ngưòi ở đó
tuổi già cùng buổi chiều
phiá sau vùng kỷ niệm
cô đơn và tịch liêu
còn chút gì để lại
ngoài nỗi buồn quạnh hiu.

mạc phương đình

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008

Mưa Đêm Sài Gòn

bởi nhớ nên về, không cưỡng được
tôi đi qua buổi tối Sài gòn
con hẻm đèn vàng nằm sũng nước
nụ cười cô gái nhúng đầy son

những phố dài mưa giăng nhòe nhoẹt
đêm xanh xao lấp lánh về đâu
nhạc vũ trường từng hồi gào thét
tuổi xuân buồn đốt cháy canh thâu

vỉa phố lạnh co ro manh chiếu
gánh hàng rong ướt át đi về
tiếng xực tắc gõ vào cam chịu
xe người qua giọng cười hả hê

phía dưới những dòng màu nhấp nháy
mùi thịt da cựa quậy tìm nhau
rượu lênh láng đổ như máu chảy
vẳng hồi chuông cùng lời kinh cầu

mạc phương đình

Tìm Ta Trong Mắt Em

Chút thơ dại ngọt ngào trong ánh mắt
đang ru ta theo từngnhịp con tim
ngón tay nhỏ vụng về đan nỗi nhớ
giọt thời gian chừng khắc khoải im lìm..

ta cảm nhận thời gian như đọng lại
nghe đâu từ tâm thức điệu ru em
tuổi trẻ ấy xôn xao vần điệu cũ
dòng thơ xưa như những ngón tay mềm

em ngững mặt rọi lòng ta cằn cỗi
lời em buồn như nỗi nhớ không tên
đầu lưởi đắng giọt cà phê buổi sáng
khoé môi cười rong kỷ niệm lênh đênh

từng chút ấm đôi bàn tay giữ lại
sớt chia nhau một chút nỗi niềm riêng
ta tìm lại, ta trong dòng mắt nhỏ
có không em một giọt nắng thu hiền

tay chới với vàng xưa từng cộng lá
cho một thòi vụng dại tuổi hoa niên
trong vũng mắt của người em yêu dấu
ta tìm ta trong nỗi nhớ vô biên..

mạc phương đình


Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2008

Về Đâu .. ?


Từng đêm ta hỏi vào mơ mộng
em ở ngăn nào trong trái tim
dẫu biết rằng em đang ở đó
nhưng sao ta vẫn mãi đi tìm ?

Một ngăn tim dành cho cha mẹ
ngăn lớn hơn, nguồn cội Việt Nam
ôi Tổ quốc muôn đời rực rỡ
như theo dòng máu chảy ngàn năm

Một ngăn tim dành cho bè bạn
cho dẫu quen hay lạ một đời
trong bốn biển đậm tình nhân ái
lòng thương yêu như sóng trùng khơi

Em ở đó ngọt ngào tiếng gọi
như trăm năm hiện hữu đợi chờ
ngăn tim nhỏ, tình yêu tràn lấp
mãi kiếm tìm trong nỗi bơ vơ

Ta mãi để trong tim dấu hỏi
em về đâu một thuở ru tình
thời gian đang mở hay đang khép
một khoảng xa gần, một nhớ, quên !

mạc phương đình

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2008

Dấu Hỏi

em về đâu, buổi chiều đang xuống
màu mắt xưa lạc cuối chân trời
sợi tóc mây phương nào đợi gió
cánh chim chiều lặng lẽ ra khơi

em về đâu, ngõ hoa mờ mịt
năm ngón tay để lạnh tháng buồn
trên gối nhỏ hương đầy hoa bưởi
sợi tình nồng thơm dấu nụ hôn

em về đâu, đường xa cát bụi
những đoá hồng còn đậu trên môi
thơ vẽ nét dịu dàng hơi thở
hoàng hôn lên một chút bồi hồi

em về đâu, về phương trăng vỡ
trên dấu yêu biền biệt ngả đường
những dấu hỏi rơi trên ngọn sóng
vỗ từng hồi giữa vực đau thương.

mạc phương đình

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2008

Vì Đó Là Em

Dấu Niềm Riêng


Trên sóng đời đôi tay chèo mỏi mệt
ta phù du theo tiếng gọi đăng trình
mỗi chặng đường ngỡ ngàng khi ngó lại
vết chân buồn rơi rụng kiếp nhân sinh

Cùng bằng hữu một tấm lòng rực rỡ
đâu tiếc chi giọt máu ngọt phù sa
mơ tuổi trẻ cùng phơi lòng trinh bạch
vì non sông ru niệm khúc quê nhà

Đôi cánh bằng tưởng về cùng biển lớn
bỗng trôi đi qua ngược dấu hải triều
con sóng vỗ đẩy ta thành viễn xứ
mang trong lòng bao đày đọa thương yêu

Bước luân lạc nhuộm phai từng sợi tóc
nào có phai màu giậu trúc bờ tre
con chim sáo trên lưng trâu vẫn hót
đầy trong tim câu hò hẹn mai về

Ngày tháng cũ như tờ thư lấm mực
viết ngàn ngày chưa biết gởi về đâu
những kỷ niệm chất đầy lên nỗi nhớ
dấu niềm riêng mơ mộng buổi ban đầu

mạc phương đình

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2008

Nụ Hôn

Tưởng thao thức gọi đời du mục
nghe ngóng xưa chừng mất nẽo về
thôi chắng giấu thiên đường, địa ngục
để trôi dài ngày tháng hôn mê

Không vụng trộm sao lòng áy náy
bóng trăng nào đồng loả đêm qua
nụ hôn nóng tuổi chưa mười bảy
đẩy xuống đời như một bóng ma

Bước khập khiểng vỗ về háo hức
có buồn đâu đêm chảy theo trăng
không hò hẹn con đường vô thức
trói tuổi mình bằng sợi ăn năn

Cứ quay tới nhìn lui chiếc bóng
đêm trãi tình chưa đủ thiết tha
nỗi mất mát gọi khan cổ họng
bỏ đau thương vào thuở không nhà

Ðành lỡ dỡ thẹn cùng bút mực
xa nhau chi gối lạnh chăn buồn
trong sâu thẳm đêm sầu rưng rức
nụ hôn còn uớt đẫm yêu thương.

mạc phương đình

Còn Gì ?

bên trời con én gọi xuân
cỏ hoa còn ngủ với rừng cuối đông
người về giấu bước long đong
mang hương ngày cũ rửa dòng lệ xưa
hỏi xuân chừng rụng mấy mùa
cành mai kỷ niệm nào thưa lá vàng
tóc huyền chảy bóng chiều sang
ngẩn ngơ lối cũ giữa mang mang buồn

người về nhạt bóng trăng suông
mười năm đâu hẹp chặng đường riêng ai
vẫn chia từng tiếng thở dài
tuyết sương không đủ mờ phai dấu tình
mùa xuân nghiêng với lênh đênh
còn đây cánh nhạn gập ghềnh biển khơi

mạc phương đình

Nước Qua Cầu

người đi qua song cửa
câu thơ xưa thật buồn
bây giờ nhìn gối lẻ
chừng đêm trôi dài hơn

gió thì thầm với lá
làm rụng chút cô đơn
trăng soi trên bến lạnh
run rẩy cả đêm trường

xin người đừng qua ngõ
nhánh cây gầy trơ xương
vọng sầu từng tiếng dế
khép mở nhịp cầu sương

bàn tay im tiếng gọi
chiếc lá chạy trên đường
ngày võ vàng nỗi nhớ
tháng mềm sợi tơ vương

mùa đông còn rớt lại
dấu vết nào bi thương
đeo đẳng qua con nước
chảy với cuộc tình trường.

mạc phương đình

Ngày Tháng

ngày em áo trắng ta mang nợ
nhịp guốc sân trường bỗng quạnh hiu
thoáng đã bao năm nhìn bỡ ngỡ
màu hoa phượng thắm tuổi thương yêu

không qua ngõ cũ mà xao xuyến
một chút gì khua động rất xa
có phải thì thầm như sóng biển
vẫn sâu vô thức dấu mưa nhoà

ta đi không trọn con đường ngắn
mất dấu mùa xuân giữa tháng buồn
đâu phải không nghe lời mẹ dặn
mang đời lưu lạc chốn tha phương

ngày ta quay lại em còn đó
màu áo năm nào đã đổi thay
bến nước sông xưa sầu với gió
cuộc đời tiếp chuyển những vòng quay

nụ cười vẫn đọng trên môi thắm
không nói nhưng thơ đã nhạt rồi
hương cũ giấu mình trong cung cấm
tháng ngày không giữ nổi xa xôi

mạc phương đình

Hỏi Thầm

Buổi chiều trên đồi nhìn mây bay
chợt thấy mùa đông đã rụng đầy
nắng trốn sau từng se sắt lạnh
ta về, phương nào người có hay ?

Ta về chân bước vào cô độc
sỏi đá bên đường cũng ngó lơ
cây cỏ cúi đầu nghe gió lốc
hỏi sông hỏi núi có ơ thờ ?

Cho dẫu mùa đông ta cũng về
rồi mùa xuân nở trắng hoa lê
con chim xa xứ không quên cội
ta cũng như người có một quê

Hỏi thầm, ta biết người nghe được
nơi đó muôn đời vẫn núi sông
tâm sự riêng mang như vết xước
thời gian xa xót cháy trong lòng

mạc phương đình

Cúi Mặt

Ta cúi mặt, che bóng chiều
để em ngồi gọi thương yêu với tình
ngõ về sợi tóc còn xanh
mười năm chưa đủ để dành riêng nhau
nón ai bay ngược qua cầu
tặng em lục bát nửa câu thêm buồn

Ta cúi mặt, chắn mùi hương
để em thơ thẩn qua vườn tuổi thơ
bàn chân lạnh cóng câu chờ
hai mươi năm ngủ trong mơ mộng đầy
còn gì chung một tầm tay
hái cho đầy ắp tháng ngày xuân xanh
mai xa thầm tiếc với mình
kẻ đi bỏ lại câu tình ngẩn ngơ.

mạc phương đình

Chiều Mùa Đông


chiều mùa đông một mình qua phố nhỏ
hạt mưa bay nhớ bấc quê nhà
sau cửa lầu ai, ngọn đèn cháy đỏ
như soi lòng ấm áp thắp tình xa

chiều mùa đông ngụm cà phê đắng chát
bài ca nào đánh thức giấc mơ xưa
người con gái, mầu son môi nhợt nhạt
nở nụ cười buồn hơn cơn mưa

chiều mùa đông gió thì thầm khe cửa
lòng muốn ra về, phố lạnh bàn chân
ngơ ngác tìm hơi dấu tàn bếp lửa
suốt một đời khắc khoải, bâng khuâng

chiều mùa đông mưa nhẹ nhàng trên tóc
vĩa phố buồn, hiu hắt vắng người đi
tiếng đế giày gõ nghe lọc cọc
dội vào sâu đôi cánh ướt thiên di

mạc phương đình

Họp mặt Bến Sông Mây


Xin Chia

xin chia bớt chút buồn em
cho trăng đỡ lạnh, cho đêm đỡ sầu
ước gì trời đổ mưa mau
trôi đi hết thảy nỗi đau cuộc tình
cho em hồng lại môi xinh
mở ra chào đón bình minh trở về
nẻo đời nở trắng hoa lê
người xưa đã lỗi câu thề thì thôi
ngọt ngào lừa lọc đãi bôi

quên đi để thấy bầu trời vẫn xanh
hoa xuân vẫn nở trên cành
mùa xuân vẫn mãi long lanh nụ cười
vẫn còn mây nước rong chơi
vần còn bè bạn gửi lời thương yêu
lắng hồn xuống ngõ tịch liêu
sâu trong nỗi khổ còn nhiều nỗi vui

thắp lên chút lửa ngậm ngùi
sưởi cho ấm lại cuộc đời dễ thương
cỏ hoa rực rờ trên đường
bình minh đã tới, đêm trường đã tan
tiếng chim cất giọng trên ngàn
đón em về với thênh thang dòng đời .

mạc phương đình

Xin Trả Lại

Thư em viết, nhưng không người nhận
người đã đi, xa khuất, lâu rồi
em dẫu hiểu, nhưng còn vương vấn
chút tình xưa, nay quá xa xôi

xin trả lại em, ngày tháng cũ
đừng buồn chi, thêm xót tình nhau
trăm năm, cũng chỉ, là gang tấc
lở bước đành quên mộng buổi đầu

xin trả lại, tháng ngày hoa mộng
tuổi thơ ngây, cùng kỷ niệm nào
chia tay chẳng nói câu từ giả
để lại riêng người nỗi khát khao
xin trả lại, trả cho bằng hết
những giận hờn, cùng những yêu thương
ngày mai gặp lại như chưa biết
bởi chẳng cùng chung một ngả đường

mạc phương đình

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Trăng Và Em


Trăng vừa lên giữa hàng cây thấp
soi lá vàng theo đêm đầy trăng
em với trăng về thơm nguyệt bích
mênh mang lời gió vọng cung hằng

mạc phương đình