chiều mùa đông một mình qua phố nhỏ
hạt mưa bay nhớ bấc quê nhà
sau cửa lầu ai, ngọn đèn cháy đỏ
như soi lòng ấm áp thắp tình xa
chiều mùa đông ngụm cà phê đắng chát
bài ca nào đánh thức giấc mơ xưa
người con gái, mầu son môi nhợt nhạt
nở nụ cười buồn hơn cơn mưa
chiều mùa đông gió thì thầm khe cửa
lòng muốn ra về, phố lạnh bàn chân
ngơ ngác tìm hơi dấu tàn bếp lửa
suốt một đời khắc khoải, bâng khuâng
chiều mùa đông mưa nhẹ nhàng trên tóc
vĩa phố buồn, hiu hắt vắng người đi
tiếng đế giày gõ nghe lọc cọc
dội vào sâu đôi cánh ướt thiên di
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét