Thứ Tư, 30 tháng 1, 2008

Dấu Hỏi

em về đâu, buổi chiều đang xuống
màu mắt xưa lạc cuối chân trời
sợi tóc mây phương nào đợi gió
cánh chim chiều lặng lẽ ra khơi

em về đâu, ngõ hoa mờ mịt
năm ngón tay để lạnh tháng buồn
trên gối nhỏ hương đầy hoa bưởi
sợi tình nồng thơm dấu nụ hôn

em về đâu, đường xa cát bụi
những đoá hồng còn đậu trên môi
thơ vẽ nét dịu dàng hơi thở
hoàng hôn lên một chút bồi hồi

em về đâu, về phương trăng vỡ
trên dấu yêu biền biệt ngả đường
những dấu hỏi rơi trên ngọn sóng
vỗ từng hồi giữa vực đau thương.

mạc phương đình

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2008

Vì Đó Là Em

Dấu Niềm Riêng


Trên sóng đời đôi tay chèo mỏi mệt
ta phù du theo tiếng gọi đăng trình
mỗi chặng đường ngỡ ngàng khi ngó lại
vết chân buồn rơi rụng kiếp nhân sinh

Cùng bằng hữu một tấm lòng rực rỡ
đâu tiếc chi giọt máu ngọt phù sa
mơ tuổi trẻ cùng phơi lòng trinh bạch
vì non sông ru niệm khúc quê nhà

Đôi cánh bằng tưởng về cùng biển lớn
bỗng trôi đi qua ngược dấu hải triều
con sóng vỗ đẩy ta thành viễn xứ
mang trong lòng bao đày đọa thương yêu

Bước luân lạc nhuộm phai từng sợi tóc
nào có phai màu giậu trúc bờ tre
con chim sáo trên lưng trâu vẫn hót
đầy trong tim câu hò hẹn mai về

Ngày tháng cũ như tờ thư lấm mực
viết ngàn ngày chưa biết gởi về đâu
những kỷ niệm chất đầy lên nỗi nhớ
dấu niềm riêng mơ mộng buổi ban đầu

mạc phương đình

Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2008

Nụ Hôn

Tưởng thao thức gọi đời du mục
nghe ngóng xưa chừng mất nẽo về
thôi chắng giấu thiên đường, địa ngục
để trôi dài ngày tháng hôn mê

Không vụng trộm sao lòng áy náy
bóng trăng nào đồng loả đêm qua
nụ hôn nóng tuổi chưa mười bảy
đẩy xuống đời như một bóng ma

Bước khập khiểng vỗ về háo hức
có buồn đâu đêm chảy theo trăng
không hò hẹn con đường vô thức
trói tuổi mình bằng sợi ăn năn

Cứ quay tới nhìn lui chiếc bóng
đêm trãi tình chưa đủ thiết tha
nỗi mất mát gọi khan cổ họng
bỏ đau thương vào thuở không nhà

Ðành lỡ dỡ thẹn cùng bút mực
xa nhau chi gối lạnh chăn buồn
trong sâu thẳm đêm sầu rưng rức
nụ hôn còn uớt đẫm yêu thương.

mạc phương đình

Còn Gì ?

bên trời con én gọi xuân
cỏ hoa còn ngủ với rừng cuối đông
người về giấu bước long đong
mang hương ngày cũ rửa dòng lệ xưa
hỏi xuân chừng rụng mấy mùa
cành mai kỷ niệm nào thưa lá vàng
tóc huyền chảy bóng chiều sang
ngẩn ngơ lối cũ giữa mang mang buồn

người về nhạt bóng trăng suông
mười năm đâu hẹp chặng đường riêng ai
vẫn chia từng tiếng thở dài
tuyết sương không đủ mờ phai dấu tình
mùa xuân nghiêng với lênh đênh
còn đây cánh nhạn gập ghềnh biển khơi

mạc phương đình

Nước Qua Cầu

người đi qua song cửa
câu thơ xưa thật buồn
bây giờ nhìn gối lẻ
chừng đêm trôi dài hơn

gió thì thầm với lá
làm rụng chút cô đơn
trăng soi trên bến lạnh
run rẩy cả đêm trường

xin người đừng qua ngõ
nhánh cây gầy trơ xương
vọng sầu từng tiếng dế
khép mở nhịp cầu sương

bàn tay im tiếng gọi
chiếc lá chạy trên đường
ngày võ vàng nỗi nhớ
tháng mềm sợi tơ vương

mùa đông còn rớt lại
dấu vết nào bi thương
đeo đẳng qua con nước
chảy với cuộc tình trường.

mạc phương đình

Ngày Tháng

ngày em áo trắng ta mang nợ
nhịp guốc sân trường bỗng quạnh hiu
thoáng đã bao năm nhìn bỡ ngỡ
màu hoa phượng thắm tuổi thương yêu

không qua ngõ cũ mà xao xuyến
một chút gì khua động rất xa
có phải thì thầm như sóng biển
vẫn sâu vô thức dấu mưa nhoà

ta đi không trọn con đường ngắn
mất dấu mùa xuân giữa tháng buồn
đâu phải không nghe lời mẹ dặn
mang đời lưu lạc chốn tha phương

ngày ta quay lại em còn đó
màu áo năm nào đã đổi thay
bến nước sông xưa sầu với gió
cuộc đời tiếp chuyển những vòng quay

nụ cười vẫn đọng trên môi thắm
không nói nhưng thơ đã nhạt rồi
hương cũ giấu mình trong cung cấm
tháng ngày không giữ nổi xa xôi

mạc phương đình

Hỏi Thầm

Buổi chiều trên đồi nhìn mây bay
chợt thấy mùa đông đã rụng đầy
nắng trốn sau từng se sắt lạnh
ta về, phương nào người có hay ?

Ta về chân bước vào cô độc
sỏi đá bên đường cũng ngó lơ
cây cỏ cúi đầu nghe gió lốc
hỏi sông hỏi núi có ơ thờ ?

Cho dẫu mùa đông ta cũng về
rồi mùa xuân nở trắng hoa lê
con chim xa xứ không quên cội
ta cũng như người có một quê

Hỏi thầm, ta biết người nghe được
nơi đó muôn đời vẫn núi sông
tâm sự riêng mang như vết xước
thời gian xa xót cháy trong lòng

mạc phương đình

Cúi Mặt

Ta cúi mặt, che bóng chiều
để em ngồi gọi thương yêu với tình
ngõ về sợi tóc còn xanh
mười năm chưa đủ để dành riêng nhau
nón ai bay ngược qua cầu
tặng em lục bát nửa câu thêm buồn

Ta cúi mặt, chắn mùi hương
để em thơ thẩn qua vườn tuổi thơ
bàn chân lạnh cóng câu chờ
hai mươi năm ngủ trong mơ mộng đầy
còn gì chung một tầm tay
hái cho đầy ắp tháng ngày xuân xanh
mai xa thầm tiếc với mình
kẻ đi bỏ lại câu tình ngẩn ngơ.

mạc phương đình

Chiều Mùa Đông


chiều mùa đông một mình qua phố nhỏ
hạt mưa bay nhớ bấc quê nhà
sau cửa lầu ai, ngọn đèn cháy đỏ
như soi lòng ấm áp thắp tình xa

chiều mùa đông ngụm cà phê đắng chát
bài ca nào đánh thức giấc mơ xưa
người con gái, mầu son môi nhợt nhạt
nở nụ cười buồn hơn cơn mưa

chiều mùa đông gió thì thầm khe cửa
lòng muốn ra về, phố lạnh bàn chân
ngơ ngác tìm hơi dấu tàn bếp lửa
suốt một đời khắc khoải, bâng khuâng

chiều mùa đông mưa nhẹ nhàng trên tóc
vĩa phố buồn, hiu hắt vắng người đi
tiếng đế giày gõ nghe lọc cọc
dội vào sâu đôi cánh ướt thiên di

mạc phương đình

Họp mặt Bến Sông Mây


Xin Chia

xin chia bớt chút buồn em
cho trăng đỡ lạnh, cho đêm đỡ sầu
ước gì trời đổ mưa mau
trôi đi hết thảy nỗi đau cuộc tình
cho em hồng lại môi xinh
mở ra chào đón bình minh trở về
nẻo đời nở trắng hoa lê
người xưa đã lỗi câu thề thì thôi
ngọt ngào lừa lọc đãi bôi

quên đi để thấy bầu trời vẫn xanh
hoa xuân vẫn nở trên cành
mùa xuân vẫn mãi long lanh nụ cười
vẫn còn mây nước rong chơi
vần còn bè bạn gửi lời thương yêu
lắng hồn xuống ngõ tịch liêu
sâu trong nỗi khổ còn nhiều nỗi vui

thắp lên chút lửa ngậm ngùi
sưởi cho ấm lại cuộc đời dễ thương
cỏ hoa rực rờ trên đường
bình minh đã tới, đêm trường đã tan
tiếng chim cất giọng trên ngàn
đón em về với thênh thang dòng đời .

mạc phương đình

Xin Trả Lại

Thư em viết, nhưng không người nhận
người đã đi, xa khuất, lâu rồi
em dẫu hiểu, nhưng còn vương vấn
chút tình xưa, nay quá xa xôi

xin trả lại em, ngày tháng cũ
đừng buồn chi, thêm xót tình nhau
trăm năm, cũng chỉ, là gang tấc
lở bước đành quên mộng buổi đầu

xin trả lại, tháng ngày hoa mộng
tuổi thơ ngây, cùng kỷ niệm nào
chia tay chẳng nói câu từ giả
để lại riêng người nỗi khát khao
xin trả lại, trả cho bằng hết
những giận hờn, cùng những yêu thương
ngày mai gặp lại như chưa biết
bởi chẳng cùng chung một ngả đường

mạc phương đình

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2008

Trăng Và Em


Trăng vừa lên giữa hàng cây thấp
soi lá vàng theo đêm đầy trăng
em với trăng về thơm nguyệt bích
mênh mang lời gió vọng cung hằng

mạc phương đình