ngày em áo trắng ta mang nợ
nhịp guốc sân trường bỗng quạnh hiu
thoáng đã bao năm nhìn bỡ ngỡ
màu hoa phượng thắm tuổi thương yêu
không qua ngõ cũ mà xao xuyến
một chút gì khua động rất xa
có phải thì thầm như sóng biển
vẫn sâu vô thức dấu mưa nhoà
ta đi không trọn con đường ngắn
mất dấu mùa xuân giữa tháng buồn
đâu phải không nghe lời mẹ dặn
mang đời lưu lạc chốn tha phương
ngày ta quay lại em còn đó
màu áo năm nào đã đổi thay
bến nước sông xưa sầu với gió
cuộc đời tiếp chuyển những vòng quay
nụ cười vẫn đọng trên môi thắm
không nói nhưng thơ đã nhạt rồi
hương cũ giấu mình trong cung cấm
tháng ngày không giữ nổi xa xôi
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét