buổi mai với những sương mù
như em bên ấy buồn thu vào chiều
cà phê nguội giữa tịch liêu
gối chăn còn đợi ít nhiều xót xa
một mình sao bỗng can qua
trách câu thơ cũ để nhoà mắt ai
em nghe gió gọi hiên ngoài
ta nghe rất nhẹ tiếc hoài mù sương
giấu đời một sợi tơ vương
để mai thao thức giữa đường hoàng hôn
thắp lên câu hẹn vô ngôn
thì thôi cũng đủ cho hồn ngủ yên
cách ngăn rụng giữa trăm miền
phù du nỗi nhớ về nghiêng bóng mình
ngày đêm đẩy thác qua ghềnh
không trôi xoá nổi chút tình xa xăm
buổi mai sương phủ bóng thầm
chúc em giấc ngủ trăm năm giữa đời
mẹ ru em giữa quai nôi
ta ru em những bồi hồi nhớ nhung.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét