Thứ Năm, 28 tháng 2, 2008

Khó Hiểu

có những lúc em dịu dàng như gió
về mơn man trên sợi tóc hoàng hôn
thở hơi nhẹ lên mùa xuân hoa cỏ
đẩy niềm vui len lén bước trong hồn

có những lúc em ngọt ngào như nắng
gọi bình minh thức giấc vỡ trăng đầy
đêm lặng lẽ trốn sau tà áo trắng
mùa thu về chấp chới nắng vàng bay

có những lúc em lạnh lùng như sóng
êm như ru bất chợt thoáng lao xao
như tia chớp giận hờn sôi nóng bỏng
không gian như đầy nước mắt tuôn trào

có những lúc em rộng lòng như biển
đem yêu thương dàn trải với tha nhân
chia khốn khổ mang nổi đau lên tiếng
dấu hương hoa thơm ngát cả tình xuân

có những lúc em hẹp hòi ích kỷ
những lời thơ yêu người viết cho mình
bởi hồ nghi nhìn đâu em cũng nghĩ
tâm sự này không chia sớt riêng em

như trời nắng chợt mưa rồi bão tố
em đổi thay đâu biết để đề phòng
xin em hiểu dẫu trần gian sướng khổ
đường mai về mọi thứ cũng tay không

mạc phương đình

Trăng Khép


em có thấy một vầng trăng đã khép
nụ hôn đầu chợt bỡ ngỡ dừng chân
thuyền mang gió về treo bên ngõ hẹp
để mênh mông oà vỡ một lần

vầng trăng khép giấu đời em mười tám
cánh thơ ngây bay bổng níu thời gian
dòng nước cuốn mượn sông về trú tạm
còn không em, một ngõ ăn năn !

mưa vẫn ngủ phía đêm dài tội lỗi
thì buồn chi mây nước cũng giang hồ
trăng đã khép ru mình trong bóng tối
dẫu trăm năm, cầm bằng hư vô...
mạc phương đình

Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2008

Buồn Vui Thêm

vui một chút hay buồn thêm một chút
mới biết đời là những chênh vênh
em đi ngõ vắng trời heo hút
còn lại ai đâu để dỗ dành

dẫu say không đủ làm khuây được
có thể còn vui lúc ngủ quên
có thể đau thêm từ vết xước
cứ khoét sâu dần trong trái tim

từ trong xa vắng nghe tê tái
nào những ngọt ngào bỗng lạnh tanh
còn đó nỗi buồn em bỏ lại
rồi như chiếc bóng cứ lanh quanh

tưởng vui một chút, mà quay quắt
cứ ngó lên tường để thấy em
dại ngó làm chi cho ruột thắt
nụ cười thôi đành là bóng đêm

muốn buồn một chút mà không được
bước tới chân va những gập ghềnh
vui thêm một chút mà không được
ngoi dưới vũng đời ráng bước lên

mạc phương đình

Thứ Ba, 12 tháng 2, 2008

Lời Ru Buổi Sớm

buổi mai với những sương mù
như em bên ấy buồn thu vào chiều
cà phê nguội giữa tịch liêu
gối chăn còn đợi ít nhiều xót xa

một mình sao bỗng can qua
trách câu thơ cũ để nhoà mắt ai
em nghe gió gọi hiên ngoài
ta nghe rất nhẹ tiếc hoài mù sương

giấu đời một sợi tơ vương
để mai thao thức giữa đường hoàng hôn
thắp lên câu hẹn vô ngôn
thì thôi cũng đủ cho hồn ngủ yên

cách ngăn rụng giữa trăm miền
phù du nỗi nhớ về nghiêng bóng mình
ngày đêm đẩy thác qua ghềnh
không trôi xoá nổi chút tình xa xăm

buổi mai sương phủ bóng thầm
chúc em giấc ngủ trăm năm giữa đời
mẹ ru em giữa quai nôi
ta ru em những bồi hồi nhớ nhung.
mạc phương đình

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2008

Bâng Khuâng

buổi chiều đang nghiêng xuống
chạy dài theo dòng sông
đường chân trời xa lắc
chim bay vào vô cùng
chút ráng trời vàng quạch
trãi lên chiều mênh mông
mịt mờ sau dãy núi
màu xanh của chiều rừng
phía sau vùng kỷ niệm
tiếng chuông vào hư không

buổi chiều nghiêng xuống thấp
gịot nắng vữa tan rồi
sương mù vừa thức dậy
tràn lên vùng mây trôi
mây mù qua nỗi nhớ
che khuất màu chia phôi
phía sau vùng kỷ niệm
mang mang sầu khôn nguôi

một mình ngưòi ở đó
tuổi già cùng buổi chiều
phiá sau vùng kỷ niệm
cô đơn và tịch liêu
còn chút gì để lại
ngoài nỗi buồn quạnh hiu.

mạc phương đình

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2008

Mưa Đêm Sài Gòn

bởi nhớ nên về, không cưỡng được
tôi đi qua buổi tối Sài gòn
con hẻm đèn vàng nằm sũng nước
nụ cười cô gái nhúng đầy son

những phố dài mưa giăng nhòe nhoẹt
đêm xanh xao lấp lánh về đâu
nhạc vũ trường từng hồi gào thét
tuổi xuân buồn đốt cháy canh thâu

vỉa phố lạnh co ro manh chiếu
gánh hàng rong ướt át đi về
tiếng xực tắc gõ vào cam chịu
xe người qua giọng cười hả hê

phía dưới những dòng màu nhấp nháy
mùi thịt da cựa quậy tìm nhau
rượu lênh láng đổ như máu chảy
vẳng hồi chuông cùng lời kinh cầu

mạc phương đình

Tìm Ta Trong Mắt Em

Chút thơ dại ngọt ngào trong ánh mắt
đang ru ta theo từngnhịp con tim
ngón tay nhỏ vụng về đan nỗi nhớ
giọt thời gian chừng khắc khoải im lìm..

ta cảm nhận thời gian như đọng lại
nghe đâu từ tâm thức điệu ru em
tuổi trẻ ấy xôn xao vần điệu cũ
dòng thơ xưa như những ngón tay mềm

em ngững mặt rọi lòng ta cằn cỗi
lời em buồn như nỗi nhớ không tên
đầu lưởi đắng giọt cà phê buổi sáng
khoé môi cười rong kỷ niệm lênh đênh

từng chút ấm đôi bàn tay giữ lại
sớt chia nhau một chút nỗi niềm riêng
ta tìm lại, ta trong dòng mắt nhỏ
có không em một giọt nắng thu hiền

tay chới với vàng xưa từng cộng lá
cho một thòi vụng dại tuổi hoa niên
trong vũng mắt của người em yêu dấu
ta tìm ta trong nỗi nhớ vô biên..

mạc phương đình


Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2008

Về Đâu .. ?


Từng đêm ta hỏi vào mơ mộng
em ở ngăn nào trong trái tim
dẫu biết rằng em đang ở đó
nhưng sao ta vẫn mãi đi tìm ?

Một ngăn tim dành cho cha mẹ
ngăn lớn hơn, nguồn cội Việt Nam
ôi Tổ quốc muôn đời rực rỡ
như theo dòng máu chảy ngàn năm

Một ngăn tim dành cho bè bạn
cho dẫu quen hay lạ một đời
trong bốn biển đậm tình nhân ái
lòng thương yêu như sóng trùng khơi

Em ở đó ngọt ngào tiếng gọi
như trăm năm hiện hữu đợi chờ
ngăn tim nhỏ, tình yêu tràn lấp
mãi kiếm tìm trong nỗi bơ vơ

Ta mãi để trong tim dấu hỏi
em về đâu một thuở ru tình
thời gian đang mở hay đang khép
một khoảng xa gần, một nhớ, quên !

mạc phương đình