Tưởng thao thức gọi đời du mục
nghe ngóng xưa chừng mất nẽo về
thôi chắng giấu thiên đường, địa ngục
để trôi dài ngày tháng hôn mê
Không vụng trộm sao lòng áy náy
bóng trăng nào đồng loả đêm qua
nụ hôn nóng tuổi chưa mười bảy
đẩy xuống đời như một bóng ma
Bước khập khiểng vỗ về háo hức
có buồn đâu đêm chảy theo trăng
không hò hẹn con đường vô thức
trói tuổi mình bằng sợi ăn năn
Cứ quay tới nhìn lui chiếc bóng
đêm trãi tình chưa đủ thiết tha
nỗi mất mát gọi khan cổ họng
bỏ đau thương vào thuở không nhà
Ðành lỡ dỡ thẹn cùng bút mực
xa nhau chi gối lạnh chăn buồn
trong sâu thẳm đêm sầu rưng rức
nụ hôn còn uớt đẫm yêu thương.
mạc phương đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét