Thứ Sáu, 25 tháng 1, 2008

Nước Qua Cầu

người đi qua song cửa
câu thơ xưa thật buồn
bây giờ nhìn gối lẻ
chừng đêm trôi dài hơn

gió thì thầm với lá
làm rụng chút cô đơn
trăng soi trên bến lạnh
run rẩy cả đêm trường

xin người đừng qua ngõ
nhánh cây gầy trơ xương
vọng sầu từng tiếng dế
khép mở nhịp cầu sương

bàn tay im tiếng gọi
chiếc lá chạy trên đường
ngày võ vàng nỗi nhớ
tháng mềm sợi tơ vương

mùa đông còn rớt lại
dấu vết nào bi thương
đeo đẳng qua con nước
chảy với cuộc tình trường.

mạc phương đình

Không có nhận xét nào: