Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008

Thơ Dại


ta, bóng nước trôi chiều đã nhạt
em, thời gian trải xuống mênh mông
như ngọn gió ngân dài điệu hát
bao thương yêu một cõi vô cùng

về thấy biển hoang mang ngọn sóng
ta tìm em cát lở chập chùng
nhìn qua nắng khát ngày tâm vọng
thôi cũng đành thêu dệt thủy chung

về thấy gió thì thầm mỏi mệt
chuyện nhân gian rơi rụng sau lưng
em hoang tưởng mở vùng trăng chết
ta lang thang trăm núi ngàn rừng

hai hay một con đường lầm lũi
hỏi ai đây cho trọn cuộc tình?
về bỗng thấy ngày dài bóng tối
trôi theo ngàn thơ dại lênh đênh.

mạc phương đình

Không có nhận xét nào: