Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011

TRẢ LẠI NGƯỜI


chợt buổi sáng mùa đông khép lại
nỗi vui nào thốt nở thành hoa
ai đem mây sớm về dâng tặng
sương gió ngày xưa bỗng vỡ oà,

con sáo sang sông đêm bạc tóc
ngẩn ngơ ngày tháng dấu chia xa
tưỡng buông kỷ niệm trôi dòng nước
che bớt niềm đau, nỗi thiết tha
đã lỡ trường giang không bến đậu
còn mơ đâu nữa bóng quê nhà
thuở xưa không nói lời chia biệt
để nợ nghìn sau dẫu thoáng qua
xin gởi lại người câu hẹn cũ
trang thư ngày ấy, mực chưa nhoà

bên sông con én về bay lượn
vẽ lại mùa xuân một thuở xưa
trả lại cho người trăng nước đó
nỗi riêng còn lại chút sương mưa .
mạc phương đình

NHẦM


em như con thú trên rừng
anh rình, anh rập quá chừng là lâu
rình hoài chẳng thấy em đâu
đem thơ làm miếng mồi câu, anh chờ
thơ buồn anh cũng bơ vơ
mồi câu chìm xuống bến bờ lặng câm

tưởng em tan với dòng trăng
anh về dấu mối tơ nhầm vào tim .

mạc phương đình