Những Dòng Thơ Muộn
Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014
Chút Buồn Xuân
Thứ Hai, 3 tháng 2, 2014
Mưa Trên Biển Vắng.
mưa như ru những khúc tình xưa
những con sóng tưởng chừng như lặng
bỗng xôn xao rụng với ngàn mưa
Em có về thì thầm với gió
tìm chi đây giọt nước mặn mà
cộng rong biển vướng đôi mắt ngó
ta nghe mưa tiếc nỗi chia xa
Mưa rụng trắng giọt sầu trên biển
em có về bỏ lại câu thơ
con ốc nhỏ mang vào miên viễn
nụ hôn chưa gởi lại đôi bờ
Chút khắc khoải xoay tim nhức nhối
mưa và em không một yên bình
ngày tháng bỗng chiều qua rất vội
mưa nặng lòng đau gót lênh đênh.
mạc phương đình
Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013
Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013
Bài Ca Buồn
lá vàng xưa đau đớn chút hương mềm
người tão tần đếm từng năm tháng ảo
biết gì đâu cánh nhạn vẽ màu đêm
về khua lại bóng hoàng hôn đã cũ
ta chợt nghe đêm hạ rụng vào thu
những nốt nhạc như lời em quyến rũ
thầm tặng nhau mê muội giữa ngôn từ
nghe tháng ngày gõ bàn chân âm áp
gọt chữ tình cho bén cắt đường qua
vài giọt nắng dịu dàng trên bản nháp
một khúc buồn xao xác bỗng thăng hoa
mạc phương đình
Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012
Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012
Thênh Thang Nỗi Chờ
Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011
Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011
TRẢ LẠI NGƯỜI
NHẦM
Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010
Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010
Cà phê và Thu
ngắm bóng mùa thu đã trở về
ai gửi chút hương vào buổi sáng
chợt nghe trong gió thoáng tê tê
trên cao mây trắng nhẹ đi ngang
che bớt trời xanh nắng bớt vàng
cúc trước hiên nhà đều rộ nở
chân trời xa tít bỗng thênh thang
ta có mùa thu nhưng thiếu em
giờ này bên ấy đã vào đêm
gió thu se lạnh ru em ngủ
tháng tám đầy trăng đọng trước thềm
thoắt mới xa nhau đã mấy mùa
đường dài va vấp nẻo sương mưa
sáng nay uống tách cà phê nhạt
tưởng uống sầu tư năm tháng xưa
mạc phương đình
Thứ Ba, 25 tháng 8, 2009
Em Đi
Em đi, áo lạnh mặc mưa đông
đất ngủ hương rừng chưa nở bông
ngớ ngẩn hàng cây khoe áo mới
bên kia sương gió thổi se lòng,
em đi mang nước xuôi ra biển
dòng suối bình yên lạnh mấy sông
bến đợi hỏi người xưa có đợi ?
âm ba ngày tháng hoá vô cùng
em đi thay lá ngoài hiên nhạt
sầu ghép vào thơ nét thuỷ chung
câu hát ngày nào trong góc nhớ
vẫn còn vây quẩn bước long đong
em đi vàng nắng sân trường cũ
cánh phượng nhoè mưa một nét hồng
tiếng guốc khua chiều đau dấu mực
mùa xuân khoác áo gọi thu phong
em đi gót nhỏ buồn trang sách
trăng gởi sầu qua những liếp song
mười ngón tay mềm trong lặng lẽ
chờ ai khuya rụng lá ngô đồng.
mạc phương đình
Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2009
Nỗi nhớ mùa đông
có lẽ mùa Đông cùng nỗi nhớ
thường theo nhau như bóng với hình
gió lạnh len vào đêm trăn trở
chợt nghĩ đêm nay em có giật mình ?
bên cửa sổ em nhìn bông tuyết
khúc ca người, nghe mãi thành quen
từng nốt nhạc gõ vào tha thiết
chân trời xa thao thức hoa đèn
trang thơ cũ rơi cùng năm tháng
sóng có gầm giữa biển mưa đêm
tình dẫu mất dòng sông đã rạng
thì xưa sau chọn lựa êm đềm
nỗi nhớ mùa đông đang thức giấc
tiễn mùa trăng chiếc gậy người mù
êm tiếng nhạc vào từng cung bậc
cho ai cười giọt rượu thiên thu
trầm khúc ấy gởi người khó nhọc
đời phù du hư thực bình thường
men rượu đắng nghẹn ngào giữa giốc
có gì đâu ! một thuở yêu đương.
mạc phương đình
Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009
Trên Vai Anh
xưa còn bé gục đầu trên vai mẹ
sau mỗi lần anh bị phạt đòn roi
bờ vai mẹ như một nơi nương tựa
nâng anh lên qua khốn khó cuộc đời
em đừng khóc, đừng than sầu cô độc
này vai anh còn ấm áp thân tình
em hãy tựa cho vơi niềm đau khổ
và hiểu đời đầy những nẻo nhục vinh
có đau khổ mới yêu niềm hạnh phúc
buồn mưa lâu chợt thấy nắng là vui
mưa với nắng dịu dàng trong nhận thức
trên vai anh tình phai bớt ngậm ngùi
dẫu vai anh không thể bằng vai mẹ
những xót xa anh chia sớt đi nhiều
tình ấm áp sẽ trở về tim nhỏ
và cuộc đời thơm ngát dấu thương yêu .
mạc phương đình
Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2008
Một Nửa
rọi cô đơn gieo hạt ấm phù sa
trong nỗi đợi hoài hoài nín lặng
nửa chồi xuân thiếp ngủ dưới hiên nhà
nắng thu nhạt, mùa xưa chừng lạnh
vẫn bềnh bồng trôi giạt bóng thời gian
môi em nở đủ hương hoa ngàn cánh
theo vòng tay vẫy sóng lên ngàn
chỉ một nửa thôi làm thu hờ hững
rủ rê nhau vùng cát bụi sông hồ
cho mê thiếp bồi hồi đá dựng
mắt môi nào cứ ngỡ đã hong khô
chỉ một nửa đủ chồi xuân thức giấc
hạt tương tư ngơ ngác lên mầm
lá thôi rụng dấu vàng lạnh ngắt
đẩy hương đời qua ngõ ước trăm năm
mạc phương đình
Thứ Ba, 26 tháng 8, 2008
Thứ Hai, 14 tháng 7, 2008
Thơ Dại
như ngọn gió ngân dài điệu hát
bao thương yêu một cõi vô cùng
về thấy biển hoang mang ngọn sóng
ta tìm em cát lở chập chùng
nhìn qua nắng khát ngày tâm vọng
thôi cũng đành thêu dệt thủy chung
về thấy gió thì thầm mỏi mệt
chuyện nhân gian rơi rụng sau lưng
em hoang tưởng mở vùng trăng chết
ta lang thang trăm núi ngàn rừng
hai hay một con đường lầm lũi
hỏi ai đây cho trọn cuộc tình?
về bỗng thấy ngày dài bóng tối
trôi theo ngàn thơ dại lênh đênh.
mạc phương đình